Bình Luận:

Chà Ðồ Nhôm

Ðại Dương


Sau khi thống nhất đất nước vào năm 1975 đảng cộng sản Việt Nam bèn vội vả tiến lên chủ nghĩa xả hội không kinh qua giai đoạn phát triển tư bản. Nhiều biện pháp cưởng bách dân chúng miền Nam đã được áp dụng. Cải tạo tư tưởng, cải tạo lao động để thành con người mới xhcn. Tịch thu tài sản, phương tiện sản xuất của dân chúng để tập trung xây dựng cnxh.

'Ngụy dân' ở miền Nam trở nên bần cùng, mất hết phương tiện sinh sống mới nẩy sinh ra phong trào chà đồ nhôm. Phong trào này chia ra thành 2 xu hướng chính :

1- Chà đồ nhôm = chôm đồ nhà. Trường phái này chủ trương sục sạo khắp nhà, hể thấy thứ gì bán được là lôi ra bày giữa chợ trời hòng kiếm tí tiền còm độ nhật và tránh khỏi tội tư sản. Trường phái chôm đồ nhà chóng tàn lụi khi thượng vàng hạ cám trong gia đình đã biến mất qua ngã chợ trời.

2- Chà đồ nhôm = lao động bên lề xhcn. Trường phái này liên kết với trường phái chôm đồ nhà nhằm trau chuốt, đánh bóng các món hàng phế thải rồi tung ra thị trường. Ai mua phải món hàng bóng lộn này sẽ thất vọng khi mang về nhà. Vẻ hào nhoáng biến mất để lộ ra bộ mặt thật của món hàng phế thải. Chà đồ nhôm là hình thức 'lao động giản đơn' dành riêng cho đám 'ngụy dân' nằm ngoài 'biên chế xhcn'. Người lao động tân tiến, chiếm thiểu số với chiếc máy chà chạy điện, mua mặt bằng trước cửa và điện của một gia đình nào đó (cốt nhất gần chợ) để làm xưởng chà đồ nhôm lộ thiên. Người lao động căn bản, chiếm đa số, với dụng cụ hành nghề gồm có vài tờ giấy nhám, ít cát, tro cùng giẻ rách, đóng đô dưới gốc cây hoặc lề đường gần chợ để 'lao động phi xhcn'. Tiếng ồn ào phát ra do chà máy, chà tay, đám bụi mù trời càng tô đậm thêm nét độc đáo của cnxh.

Nghề chà đồ nhôm thịnh hành tại Việt Nam suốt hơn thập niên đã tạo phương tiện sống cho một số 'ngụy dân' cùng đường. Nó cũng giúp cho 'ngụy dân' dọn sạch nhà cửa phù hợp với chủ trương "sạch nhà, sạch phố" của nhà nước xhcn. Phong trào chà đồ nhôm tạo cho thị trường chết xhcn những sắc thái nhộn nhịp nhưng chẳng hề mang lại tí hiệu quả nào đối với sự phát triển kinh tế nước nhà.

Thập niên 1990, phong trào chà đồ nhôm lại xuất hiện tại hải ngoại. Những kẻ tham gia phong trào này thuộc thành phần thức giã. Họ ra sức đánh bóng cho hào quang của đảng và đảng viên cộng sản Việt Nam một cách cố ý hay vô tình. Do đó, trong dân gian có thêm định nghĩa thực dụng cho chữ thức giã không theo tự điển. Thức trái nghĩa với ngũ. Giã là không thật. Thức giã = ngũ thật = ngũ mê = mớ ngũ.

Nhóm thức giã này lôi những đảng viên cộng sản dính đầy máu dân lành suốt hơn nữa thế kỷ đem ra chùi rửa, đánh bóng, tô son điểm phấn thành chiến sỉ đấu tranh cho tự do dân chủ.

Ðảng viên 'cộng sản chân chính' như Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Trần Ðộ trở thành các nhà 'cách mạng lão thành' suốt đời chỉ biết vì nước, thương dân. Cách dán nhãn hiệu này chứng tỏ lối tư duy mâu thuẫn. Kể vào loại 'cộng sản chân chính' những kẻ đó còn kém xa Hồ Chí Minh, Phạm Văn Ðồng, Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh, Ðỗ Mười, Võ Văn Kiệt ... Tại sao những tay này lại bị liệt vào hàng tội đồ của dân tộc mà không được xưng tụng danh hiệu 'cách mạng lão thành' ? Hay muốn nhập nhằng để cho dư luận tưởng lầm rằng đảng viên cộng sản suốt đời vì nước, thương dân ?

Cán bộ nằm vùng như Tiêu Dao Bảo Cự trở thành chiến sỉ đấu tranh cho dân chủ tứ thời. Chúng ta từng hãnh diện đã không tiếc máu xương, mồ hôi nước mắt để xây dựng thể chế dân chủ tự do là Việt Nam Cộng Hòa. Bảo Cự là kẻ từng ẩn núp trong lòng chế độ cộng hòa để đục, để khoét cho tới khi sụp đổ rồi cùng với 'người anh em phía bên kia' ra sức tiêu diệt tự do dân chủ (kiểu tư sản), cưởng bách dân chúng xây dựng nền dân chủ cnxh khiến cho đất nước suy vong, dân tình khốn khổ. Thế mà ngày nay, nhóm thức giã lại ca tụng quá trình đấu tranh dân chủ của Cự. Hóa ra, cuộc đấu tranh nào có Cự góp phần cũng đều đúng cả ? Tư duy lợn cợn này khiến dân gian chẳng biết các vị thức giã muốn cổ vũ cho loại dân chủ nào.

Trí thức xhcn, công cụ phổ biến và tuyên truyền cho đảng cộng sản như Hoàng Minh Chính, Hà Sỉ Phu, Bùi Minh Quốc, Lữ Phương bổng chốc trở thành lý thuyết gia 'chống cộng' chỉ vì họ hô hào dân chủ chứ không vì nội dung tư tưởng chuyển tải. Lối tư duy này quá hàm hồ. Ba thế hệ cộng sản từ Hồ Chí Minh cho tới Lê Khả Phiêu đều lớn lối về dân chủ. Nhưng dân chủ thực sự không bao giờ đến bởi lẽ chữ dân chủ mà họ đề cập đã bị cắt bớt phần xhcn (dân chủ xhcn) có dụng ý.

Giả định rằng nhóm thức giã này ngay tình trong việc 'khai dụng' phong trào phản kháng nhằm phục vụ cho công cuộc đấu tranh vì Việt Nam tự do dân chủ phú cường. Sát suất này nhỏ lắm. Họ tưởng rằng đã vạch ra sinh lộ cho dân tộc hầu thay thế cho 'đường mòn chống cộng' (theo cách miệt thị của họ).

Chủ trương đánh bóng cho đảng viên cộng sản hay thường được gọi là 'khai dụng phản kháng' sẽ dẫn công cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ phú cường cho Việt Nam đi về đâu ?

Về chiến lược. Muốn vận động quần chúng đứng lên lật đổ chế độ, cần phải làm mất uy tín của chính quyền đồng thời gia tăng niềm tin vào chúng ta. (a) vạch trần những sai lầm về chủ thuyết, đường lối, chính sách của đảng cộng sản đồng thời quảng bá chính sách đường lối thay thế của chúng ta. (b) tố cáo sự bất lực của đảng viên cộng sản trong tiến trình lịch sử song song với khả năng giải quyết vấn nạn đất nước của chúng ta.

Cuộc chiến Việt Nam, chúng ta đã thất bại trong công tác làm mất uy tín của cộng sản trên chính trường Việt Nam và thế giới. Chúng ta chỉ mới thành công được phần nào khi CSVN đã hiện nguyên hình 'quỉ đỏ' sau thống nhất Bắc - Nam.

Chúng ta đã chứng minh với dư luận trong và ngoài nước về sự sai lầm của chủ thuyết Mác-Lê-Mao, về đường lối phản dân hại nước của đảng CSVN; bộ mặt phi nhân, dã man, tàn bạo, bất lực của đảng viên cộng sản trong hơn nữa thế kỷ cũng đã bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời. Nhân vật Hồ Chí Minh chỉ là huyền thoại do chính ông ta dưới nhiều bút hiệu khác nhau dựng lên với sự phụ họa của bọn văn nô. Cuộc chiến tranh 'giải phóng, chống ngoại xâm thần thánh' do cộng sản xưng tụng chỉ là giai đoạn I tất yếu trong tiến trình mácxít hóa đất nước. Dư luận vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Còn cần đầu tư nhiều trí tuệ và công sức hơn nữa mới mong tẩy rữa thiên kiến đối với cuộc chiến Việt Nam.

Nhóm thức giã với nhiều phương tiện trong tay đã sai lầm có tính cách chiến lược nghiêm trọng khi tiến hành việc khai dụng phản kháng (1) không phân biệt rõ ràng giữa phản kháng và bất đồng trên phương diện chính trị. Phản kháng tức là chống đối, hàm chứa mưu đồ muốn lật đổ chế độ hoặc thay đổi thể chế chính trị. Bất đồng tức là không bằng lòng về một vấn đề nào đó, hàm chứa khuyến cáo, sửa chửa, bổ khuyết cho chế độ. Hai từ ngữ đó thường được dùng lẫn lộn khiến cho không thể khai thác đúng mức tác dụng của nó. (2) ca tụng quá trình vì dân vì nước của đảng viên cộng sản. Tinh thần đó thể hiện bàng bạc trong các bài phê bình một vài nhân vật trong guồng máy đảng cộng sản và chính quyền. Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn ca tụng cuộc đời cách mạng (hiểu theo nghĩa xhcn : cách mạng = cộng sản) của 'đảng viên cộng sản chân chính' đại diện nổi bật là Hồ Chí Minh. Như ông Trấn ca tụng tất cả hàng lãnh đạo cộng sản ngoại trừ Lê Ðức Thọ. Trần Ðộ cổ xúy việc học tập tư tưởng Hồ Chí Minh. Hà Sỉ Phu kêu gọi trao quyền lãnh đạo vào tầng lớp trên (tức là trí thức xhcn) thay thế cho giai cấp công nông và đặt niềm tin vào 'tinh hoa dân tộc' (tức trí thức xhcn). Ngày nay, đa số đảng viên đâu còn thuộc thành phần giai cấp công nông. Phải giai cấp tầng trên lãnh đạo mới bảo vệ được quyền độc tôn kế thừa của đảng cộng sản. Lươn lẹo ở chổ đó. Nhóm thức giã hết lòng phổ biến sâu rộng khác nào đánh bóng những khuôn mặt bị dân chúng thù ghét nhất. Bảo sao dân chúng chẳng phẩn nộ đối với một số lãnh tụ các đảng phái, tổ chức chính trị của người không-cộng-sản hoặc ngoãnh mặt làm ngơ đối với công cuộc đấu tranh chung của dân tộc. (3) những ông bình vôi được trường phái chà đồ nhôm tạo điều kiện để tha hồ biện minh cho vai trò cứu quốc dựng nước, về công trạng của đảng CSVN đối với đất nước dân tộc. Nguyễn Hộ hô hào nối liền hai cuộc cách mạng giải phóng dân tộc và cách mạng xây dựng cnxh thành một thể thống nhất. Tiêu Dao Bảo Cự tha hồ ca tụng cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam. Hà Sỉ Phu khẳng định "(a) Ngay ở thời kỳ thành lập, đảng đã thu hút được đông đảo tinh hoa của dân tộc, những tinh hoa của chủ nghĩa yêu nước Việt Nam (b) Người sáng lập và đứng đầu Ðảng, chủ tịch Hồ Chí Minh, một nhà yêu nước lớn, một con người tiêu biểu cho tinh thần giải phóng dân tộc (c) đảng có công tập họp được sức mạnh truyền thống của dân tộc để tiến hành cuộc giải phóng dân tộc khỏi ách xâm lược của ngoại bang, giành quyền dân tộc tự quyết". Trần Ðộ viết "Tôi hoàn toàn thừa nhận vai trò chủ nghĩa Mac-Lenin trong lịch sử cách mạng nước ta, nó đã có những đóng góp quan trọng ... Nói cho đúng, qua mười năm đổi mới, đất nước đã có nhiều thay đổi tích cực và sự đánh giá về một số thắng lợi trong công cuộc đổi mới là có cơ sở". Với công trạng đó, vai trò lãnh đạo của CSVN trở thành bất khả thay thế. Vậy, có lô gíc không hỡ quý vị thức giã (4) đánh rơi ngọn cờ chính nghĩa. Chúng ta từng đoan chắc ngọn cờ tự do dân chủ đại diện cho khát vọng của đồng bào bị trị, hà cớ gì lại chuyển sang tay lớp thống trị ? Không có trường hợp nào mà kẻ làm việc cho thiên triều lại đứng lên lật đổ sự thống trị của Bắc Phương. Cũng thế, kẻ làm việc cho Pháp, Nhật không bao giờ chủ động lật đổ sự thống trị của Thiên Hoàng và Ðại Pháp. Và tầng lớp bị trị cũng chưa bao giờ đặt niềm tin vào hạng người như thế. Chúng ta đã biến cuộc đấu tranh của giai cấp bị trị chống lại sự thống trị của cộng sản thành sự tranh chấp phe nhóm trong đảng cộng sản.

Về chiến thuật. Nhóm thức giã đánh bóng và dán nhản hiệu phản kháng cho đảng viên cộng sản đã mang lại nhiều tai hại trên phương diện chiến thuật. (1) những người có ý định chống đối chế độ (phản kháng) sẽ nằm yên chờ thời hoặc chuyển hướng sang bất đồng. Ða số những ai muốn hoạt động chống chế độ cũng đều phải bắt mạch tình hình quốc tế mà cộng đồng Việt Nam hải ngoại là chiếc hàn thử biểu cần thiết. Ủng hộ bất cứ ai đấu tranh cho dân chủ. Ðúng 100% ai ơi. Ủng hộ cho kẻ nào xiển dương dân chủ xhcn là hoàn toàn sai từ căn bản. Bởi vì toàn dân Việt đang chống lại nền dân chủ xhcn. Khi phong trào phản kháng chuyển hướng thành bất đồng là đảng cộng sản có cơ hội tiếp tục an vị trên đầu dân Việt. (2) vai trò chủ động tranh đấu cho tự do dân chủ được chuyển sang tay đảng viên cộng sản (hưu trí, ly khai, bị khai trừ). Hà Sỉ Phu chủ trương " Hiện nay cái sự chuyển hóa phải do người cộng sản ly khai, giác ngộ mới có xung lực mạnh nhất. Tuy nhiên, nhấn mạnh về người cộng sản ly khai không có nghĩa là hạ thấp vai trò tham gia của tất cả những người không có trong diện đó". Lá thư ký tên Trần Ðộ cũng nói huỵch toẹt "Thực hành dân chủ tới nơi tới chốn, sẽ tướt bỏ ngọn cờ dân chủ và nhân quyền của những 'thế lực thù nghịch'. Ngọn cờ đó phải thuộc về chúng ta". Trên vũ đài chính trị chỉ còn những khuôn mặt cộng sản. Niềm tin của dân chúng đối với chúng ta vốn ít ỏi sau lần thất bại 1975 càng thêm còm cỏi. (3) đẩy đồng bào đứng sau lưng đảng viên cộng sản vì chính nhóm thức giã đã tự làm gương. (4) khó tìm sự ủng hộ của quốc tế. Chúng ta nâng đảng viên cộng sản lên hàng đầu trong công cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ. Như thế, quốc tế đâu cần phải ủng hộ người quốc gia. Tại sao tự hạ nhục trước dư luận ? (5) tạo thế tất bại cho giai cấp bị trị. Vũ khí tự do dân chủ nhân quyền của giai cấp bị trị đã bị nhóm thức giã trao cho gia cấp thống trị. Kẻ bị trị còn gì để khơi ngòi đấu tranh?

Phong trào chà đồ nhôm ở quốc nội nhằm đáp ứng tình trạng kiệt quệ của 'ngụy dân' . Ít ra nó cũng nuôi sống lây lất được một số người khốn khổ vì bị cộng sản tướt đoạt quyền sống căn bản.

Phong trào chà đồ nhôm ở hải ngoại do những kẻ no cơm ấm cật chủ xướng đã, đang và sẽ tạo điều kiện thuận tiện cho đảng CSVN tiếp tục vai trò thống trị dân tộc. Ô hô, ai tai !



















































































Free Web Hosting