Ðiếu Văn Bác Hà Văn Ngạc

Ô hô, ố hô, ố hô, bác Ngạc ơi!
Ðược tin bác sớm qua đời,
Lòng tôi đau xót, ngậm ngùi nhớ thương.
Dương trần còn lắm vấn vương,
Vội đi, bác để nhớ thương bao người.
Cớ sao bác sớm chán đời?
Gia đình thương tiếc, người người xót xa,
Ðường mây cánh hạc bay xa,
Bồng lai tiên cảnh lánh xa bụi trần.
Lâu lâu gặp bác một lần,
Hàn huyên chưa kịp vội dần xa nhau.
Về trông đàn cháu lau nhau,
Nỗi buồn trút bỏ, chuyển sầu thành vui.
Bao năm sống với ngậm ngùi,
Nỗi lòng mất nước, một người Quốc Gia.
Hải Quân Ðại Tá tham gia,
Hoàng Sa nổi sóng, chẳng tha quân thù.
Trùng dương thuốc súng mịt mù,
Dốc lòng chống trả kẻ thù quá to.
Ðoàn tầu lướt sóng vo vo,
Trường Sa trực chỉ giáng cho quân Tàu.
Ngàn năm lệ thuộc đã lâu,
Giờ đây chiếm đất, bác cầu đánh ta.
Phen này đã có họ Hà,
Gương Trần Hưng Ðạo thật là xứng danh.
Tiếc thay mộng lớn chưa thành,
Dương trần vĩnh biệt sao đành yên tâm.
Hồn có linh ứng,
Chứng giám lòng này.
Từ nay thiên hạ,
Tri âm còn ai.
Than ôi! Ðau đớn thay,
Xin hồn về thượng hưởng.
Ô hô, ố hô, ố hô, bác Ngạc ơi!
Giờ đây bác đã ra người,
Ngàn năm thiên cổ, một đời tài hoa.
Niết bàn cõi Phật bao la,
Cầu linh hồn bác thoát xa cõi trần.

Vũ Ngọc Ðịnh
Dallas, Texas ngày 14 tháng 2 năm 1999


Tiếc Thương Hải Quân Ðại Tá Hà Văn Ngạc

Kình-Ngư từ giã biển xanh rồi
Thương tiếc anh tài lắm hỡi ôi!
Hận nước thù nhà đau cố-quốc
Ôm hận tuyền đài mãi không thôi
Trùng-Dương lịm tắt vừng sao sáng
Sông núi lu mờ bóng nguyệt soi
Kính điếu hồn linh nơi chín suối
Vô-Thường cõi lạc thoát luân hồi
Thôi! "Anh ngủ nhé hồn vào biển rộng
Thương dạy rồi vun vút trời cao."

Lê Thùy Anh
Fort Worth, Texas ngày 14 tháng 2 năm 1999



















































































Free Web Hosting