Thơ:

HOA MÙA CHINH CHIẾN

Nguyễn Ðịnh


HOA MÙA CHINH CHIẾN là những cảm xúc của tôi và bạn bè đồng đội . Qúa khứ đó là 1 trời đầy yêu thương quấn quýt bên chúng tôi không giây phút nào rời. Những ai yêu lính, thương đời lính của chúng tôi, xin hãy chia xẻ với chúng tôi nỗi ngậm ngùi, mất mát nhưng đầy thơ và mộng của chiến binh trong suốt đoạn đường 20 năm trên sông núi quê hương mà dễ gì một đời người, mấy ai đã có . Trân trọng sao những đời tình của lính, những kỷ niệm êm ái đó hồ dễ bao giờ quên.

SƯƠNG PHỤ 16

Tôi yêu màu áo Treillis
Thương đời lính trận những khi hẹn hò
Em đôi tám còn ngây thơ
Tôi vài tuổi lính mộng mơ vẫn đầy
Đêm nằm gối súng kề vai
Nhớ em viết mấy trang dài tình thư.
Trăng lên mười sáu hoen mờ
Em lên 16 đã ngơ ngẩn buồn
Yêu sao nét đẹp dỗi hờn
Thương sao vóc dáng cô đơn giữa chiều!
Lạnh lùng một bóng hắt hiu
Tình yêu lính trận thật nhiều xót xa!

Mai về lại hẹn nhau nha
Ra đi ai biết đâu là còn nhau
Trăng lên mười sáu ngã màu
Em qua mười sáu đi đầu khăn tang
Thương tình đầu đã bẽ bàng
Thương em nay đã lỡ làng duyên tơ
Mà tình yêu như không mờ
Màu treillis vẫn làm ngơ ngẩn lòng
Thương ai sợi tóc bềnh bồng
Nắng ngơ ngẩn nắng cho hồng má ai,
Thương bao nhiêu nét trang đài
Của bao thiếu nữ thương hoài vì đâu!

Đồi hoang cỏ đã thay màu
Mà chân em chỉ vẫn màu tang thương
Tình yêu gãy cánh uyên ương
Em qua mười sáu làm sương phụ rồi !!!

ĐÊM BIÊN GIỚI

Tôi nhớ buổi di hành
Của tuổi đầu quân ngũ
Cao nguyên miền đất đỏ
Thu nào có heo măy

Đơn vị tôi trấn giữ
Đồi hoang không rừng cây
Tôi trực phiên đêm nay
Lần đầu nên e ngại

Bạn bè và đồng đi
Yên giấc ngũ Poncho
Nhưng tôi sợ quân thù
Nên gọi con gà gáy

Người đề-lô gọi lại
Tọa độ của tôi đâu
Nhìn bản đồ chấm màu
Tôi đọc Y và Z

Trời đêm nay gía buốt
Vùng biên giới lạnh lùng
Tôi chợt nhớ đèn đường
Khu phố buồn tôi ở

Pleiku là tỉnh nhỏ
Thiếu những ngọn đèn đêm
Sợ mẹ tôi không quen
Khu phố nhà lồi lỏm

Mỗi hoàng hôn trông ngóng
Thằng con ở chiến trường
Mắt mẹ càng mờ hơn
Mõi chờ bao tin nhạn!

Đêm nay tôi lặng ngắm
Vùng biên giới quê hương
Hình dung ra chiến trường
Mà một mai tôi đến.

Nước non tôi chinh chiến
Bao tan tác đau thương
Bao nhiêu người lên đường
Bao nhiêu người ngã xuống?!

Nghe môi mình mặn đắng
Tôi khóc rồi hay sao!
Nhìn trời đêm Hạ Lào
Thương bạn mình nơi đó

Chiến tranh là man rợ
Cho người khóc ly tan
Câu hạnh phúc trăm năm
Chỉ còn là khách sáo

Hai mươi năm thơ ấu
Tuổi trẻ đã trôi qua
Bạn bè tôi bây giờ
Những anh hùng cứu quốc

Đem đời trai ngang dọc
Bốn vùng đất quê hương
Mỗi khi tạm dừng quân
Đọc thư người tình nhỏ

Nhưng riêng tôi chưa có
Người yêu để mong chờ
Những khi buồn vu vơ
Lại nhớ về phố thị

Nhìn vạn vật yên nghĩ
Trong đêm trường mênh mong
Tôi ước như dòng sông
Bình yên về biển rộng

Đơn vị tôi vẩn đóng
Đồi hoang khôngrừng cây
Cho dân tôi cấy cày
Yên vui cùng cuc sống

Đêm nay gió lồng lộng
Vùng biên giới xa xôi
Tôi chợt thấy ngậm ngùi
Thương mẹ gìa còm cỏi !

CƠN MÊ

Kể từ tôi nhập ngủ
Quân trường cách trở xót xa
Mười phương gọi hồn tiếng lạ
Chưa quen còn sợ chia xa .

Để một mai đây
Từng chiều dừng lại
Gió ru lời dài Mà ngỡ khoan thai
Dáng em tóc rối quên cài
Thướt tha bước ngại, dấu hài bỗng rung
Nhìn ta trong ánh mắt nhung
Ôi hương khói cũng chưa cùng mắt em !
Ô hô ta điên
Rồii ta bổng quên
Mơ màng mắt em
Ví em một dáng nai hiền
Riêng ta tục lụy triền miên hận sầu
Xác ngập trong máu thương đau
Tay chơi vơi níu tinh cầu bổng rơi .
Ta nhìn em cười
Giữa ánh chiều rơi
Sợ không dám nói,
Hởi ơi thần nử cỏi trời
Thanh tân nào ví, tiếng lời nào ca.

Dáng tiên em hơĩ
Máu ta đang sôi
Hồn còn ngây dại
Tình lan mây trời,
Yêu em ta điên cuồng rồi
Nhớ em nên hận, ta cười với ta
Lạc loài giữa cõi yêu ma
Ta nghe em nói bổng xa, bổng gần !
Rồi chiều tan dần
Gío gọi hồn thâm
Mới hay một giấc mơ thầm
Dáng em bổng mất, gian trần riêng ta !

Ôi tình non
Ôi tình già
Ở đâu em hỡi, lòng ta còn sầu
Lỡ làng thân nhục xác đau
Phút mê giây tỉnh ta hầu quên ta
Đêm đen đen màu mực nhòa
Mà bao giờ nhỉ - thái hòa đó em !!!

LÀM DÂU

"Ba đồng một mớ trầu cay"
Anh say chinh chiến để nay muộn màng
Cho duyên đôi lứa lỡ làng
Còn nhắc chi nữa bẽ bàng cho nhau !

Em mừơi tám tuổi làm dâu
Gánh bao nhiêu nỗi, còn đâu xuân thì
Người ta vui bước vu qui
Em lên xe cưới chỉ vì trái duyên
Lòng mang mấy gánh ưu phiền
Gánh sao cho hết nỗi niềm riêng tây.
Những cô dâu phụ cũng hay
Nhìn em như thể mỉa mai cuộc tình !
Thương sao những ngón tay xinh
Không còn vuốt mãi tóc mình chiều hôm
Đâu còn ánh mắt dỗi hờn
Nhìn ai nhỏng nhẻo và hôn trộm người,
Còn ai khen em lúc cười
Đồng tiền mẹ đúc hai mươi chưa tròn
Mà bờ môi nhạt màu son
Dung nhan thiếu nữ đâu còn than ôi !
Người ta giết tình em rồi
Tên em cũng mất trên đời từ đây !!!

"Ba đồng một mớ trầu cay"
Anh say chinh chiến để nay bẽ bàng
Hồn em muôn kiếp nào tan
Lang thang tìm mãi bóng chàng hôm nao !!!!!

HƯƠNG - XƯA

Tôi kể chuyện mình để thấy vui
Khi lên 16 đã yêu người
Mấy năm hò hẹn đời như mộng
Hạnh phúc nào vun những nụ cười .

Ngồi đếm đầu tay những lá thư
Dãu khu Büu Chính ở Đak-Tô
Đăk-Tô đâu nhỉ tôi nào biết
Chỉ nhớ người ta ở trong thư !

Tôi là con gái vốn hay khoe
Địa linh nhân kiệt với bạn bè
Đăk-Tô, Ben Hét, hay Tân Cảnh
Những ngọn đồi mang số quen nghe .

Người từ An-Lảo đến thăm tôi
Kể chuyện ‘’người ta’’ đến ngậm ngùi
Thương sao ‘’người ấy’’ vùng biên giới
Gió núi trường sơn lạnh rợn người !

Tôi biết làm sao gởi cho anh
Chút hơi hương ấm của thị thành
Đành gói hồn tôi trên giấy mỏng
Gởi đến cho anh buổi dạ hành .

Thương mấy người trai chốn biên khu
Đêm đêm gối súng đón chân thù
Mà tình nhi nữ lòng vẫn giữ
Tình đôi ta đó , đẹp như thơ .

Thương biết bao nhiêu một thủa xưa
Những ngày nghĩ phép đón rồi đưa
Trưng-Vương hôm đó đầy tiểu quỷ
Quấn quýt bên tôi để chọc đùa .

Bây giờ nhớ lại vẫn vương vương
Tình xưa còn mãi ẩn trong hồn
Tôi yêu người lính nên yêu hết
Những đường sông núi của quê hương !

HỒN EM

Hồn em ẩn ở trong thư
Vẫn theo anh đó những giờ hành quân
Đồng bằng của Cửu long Giang
Hay vùng đất đỏ ngút ngàn bụi mưa
Miền Pleiku đầy sương mù
Đăk-Tô, Ben Hét, mùa Thu thật buồn
Đêm đêm cỏ giày hơi sương
Bao nhiêu khí lạnh thấm xương thịt người .
Anh đi chiến dịch không ngơi
Em thương đất đỏ ở nơi xứ này
Banmê nổi tiếng về cây
Mùa càfê nụ tỏa đầy mùi hương
Thơm như hoa huệ trong vườn
Xinh như thiếu nữ lỡ thương một người !
Anh về Gio-Linh nữa rồi
Khe Sanh núi đá là nơi biên phòng
Theo anh dựng lại hùng phong
Thương sao lính trận hết lòng vì ai !
Hồn em ẩn ở nơi đây
Và tình em đó chất đầy trong thư
Vẫn ở bên anh từng giờ
Vẫn theo anh suốt những bờ núi sông !

LÍNH TRẬN

Tôi vẫn là người của hôm qua,
Thương đời lính trận thủa xa nhà
Từng khi dừng lại nơi triền dốc
Còn nghe thoang thỏang nụ hương trà.

Ngắt cánh Lan rừng ép vào tay
Mơ thời tuổi nhỏ trót thương vay
Ngẩn ngơ theo mãi người ta đó
Mà khốn làm sao để tỏ bày !

Rồi tháng năm qua - mng mơ xa
Con đường quen củ vẫn về qua
Đã là kỷ niệm thời thơ ấu
Mà bóng hình yêu chữa xóa nhòa.

Tôi đã yêu người - mỗi cơn mê,
Thương bờ vai nhỏ những chiều về
Hanh vàng trải xuống con đường nhỏ
Nâng bước chân ai mỗi vỉa hè .

Như sợi tóc nào rụng xuống đây,
Tôi nghe thèm khát một bàn tay
Vuốt dây tóc rối vương trên má
Mà mơ mai mốt có 1 ngày . . . !

Rồi ngày ấy mãi chỉ là mơ
Từ vào quân ngũ đến bây giờ
Chưa lần gặp lại người xưa đó
Nhưng bóng hình ai chữa xóa mờ .

Mười mấy năm rồi vẫn thế thôi
Tôi chưa quên được thủa thiếu thời
Làm người lính chiến đời sương gió
Từng bước chân in những ngọn đồi . . .

Có những lúc buồn nhớ xót xa
Nhớ bao đồng đi ở hôm qua
Và người tình nhỏ ngày xưa ấy
Chẳng biết làm sao để hẹn hò .

Tôi vẫn còn mơ như đã mơ
Là trai thời chiến biết sao giờ
Hồn non sông vẫn như còn ngỡ
Theo bước chân tôi dưới bóng cờ .

HAI MƯƠI NĂM LẺ

Tôi ngồi đếm thời gian
Nhìn chiều qua song cửa
Nghe thanh xuân phai tàn
Theo hoàng hôn cuối ngỏ .

Màn đêm đã buông phủ
Trên cảnh vật mênh mong
Riêng tôi còn tiếc nhớ . . .
Thương mấy thủa thăng trầm . . . !

Tôi mơ những đường đi
Trăng vàng vương trên cỏ
Đêm đêm trên lối về
Cỏ hoa đầy hạt nhỏ

Và tâm tình tôi đó
Thấm xuống lối đất lành
Như máu thịt cha anh
Trên chiến trường ngày cũ

Để đêm đêm còn nhớ
Tiếng súng vọng tiền đồn
Màu hỏa châu như son
Trên môi người thiếu phụ !

Biết ai còn nhắc nhở
Bao xương máu sinh linh
Những chiến sĩ Vô danh
Đã về lòng đất lạnh !

Chiến trường xưa còn động
Trong mỗi một tâm hồn
Những người lính tha hương
Vẫn chưa nguôi cảm xúc !

Sử sách ai gạn đục
Công đạo ở lòng người
Hai mươi năm chưa vơi
Tang tóc và nửa đạn

Tôi ngồi đếm thời gian
Qua hai mươi năm lẻ
Thương Quê Hương muôn trùng
Mà khóc không thành lệ !

NGƯỜI BẠN 10 NĂM

Tôi quen cô bạn 10 năm
Lỡ tơ duyên để sắt cầm vở tan
Khóc tình đầu qúa bẽ bàng
Vì chinh chiến đã lỡ làng duyên tơ
Để rồi trọn kiếp sống hờ
Như người cô phụ vẫn chờ đợi ai
Đêm đêm gối mặt vào tay
Khóc bao nước mắt chưa đầy mộ yêu
Cam thân với kiếp hẩm hiu
Cầm khuôn lễ giáo mà yêu chồng hờ
Mối tình sắt son còn chờ
Đến bây giờ đã bạc phơ mái đầu
Mới hay những chuyện tình đâu
Trăm năm có dễ quên nhau bao giờ !

SAU CHIẾN CUỘC RỒI

Làm sao anh hiểu được
Khi chinh chiến đã tàn
Máu lửa vẫn lan tràn
Gieo muôn ngàn tang tóc

Đêm đêm đầy tiếng khóc
Với những nỗi oán hờn
Của bao vạn linh hồn
Vẫn tìm nơi yên nghĩ

Chiến tranh là máu lệ
Thảm họa của đời ngươì
Mà máu lệ chưa vơi
Vẫn đổ đầy sông núi !

Hai mươi năm người hỡi
Trên hàng vạn thôn làng
Bao nhiêu dấu đạn bom
Lổ loang đầy vết tích.

Đau thương nào nói hết
Trong cuộc chiến tranh này
Mà hai chữ ngậm ngùi
Đã trở thành vô nghĩa !

Tang thương hay dâu bể
Không thể nói bằng lời
Trên non nước quê tôi
Hai mươi năm thủa đó.

Thương bao người đã lỡ
Chờ mãi bóng hòa bình
Mà khi tàn chiến chinh
Lại rơi vào BI"N ĐỎ

Nhân hoàn nào đã nỡ
Lại đổ xuống dân tôi
Sau cuộc chiến tranh rồi
Còn bao nhiêu huyết lệ !!

Bao nhiêu vùng kinh tế
Và những trại tù đày
Khắp trên nước non này
Đã trở thành tuyệt lộ !

Mấy triệu người rời bỏ
Nơi cắt rún chôn nhau
Rải rác khắp điạ cầu
Dân tôi tìm tỵ nạn !

Ngẹn ngào và cay đắng
Uất hận không thành lời
Nuốt hết mọi ngậm ngùi
Vào mỗi hồn dân Việt .

Làm sao tôi nói hết
Cho chiến cuc mới này
Đã hết thế kỷ rồi
Dân tôi còn nô lệ ...!

GIÒNG SẦU CÔ QUẠNH

Gọi em bên giòng xưa
Ôi giòng sông hửng hờ
Thuyền ai về bến đỗ
Chở giùm chút bơ vơ.

Khóc em lệ đã khô
Mong em mắt cũng mờ
Mênh mông con nước bạc
Theo em xa bến bờ.

Ngày mai, một ngày mai
Thời gian có phôi phai
Mà tình xưa thơ dại
Còn mãi nỗi chua cay!

Gọi em qua cơn mơ
Bên kỷ niệm xa mờ
Giòng sầu ai cô quạnh
Ai hiểu nỗi bơ vơ!

THƯƠNG EM MÁI TÓC YÊU EM MÀU MẮT

Thương em mái tóc
Lứa tuổi học trò
Yêu em màu mắt
Của thủa ngây thơ

Thương em ngẩn ngơ
Lòng sầu vời vợi
Tình câm không nói
Xin mãi yêu người

Mai xa trường rồi
Em rời tuổi ngọc
Bỏ lại khoảng đời
Ấu thơ còn mất?

Mai ta xa người
Ngậm ngùi không nói
Thương mấy nụ cười
Tìm đâu em hỡi .

Thương em mái tóc
Từ thủa vào đời
Yêu em màu mắt
Từ dạo biết người.

TỎ TÌNH

Em bao nhiêu tuổi vào đời
Mà thân xác ngọc đượm hơi thở buồn
Dáng phù dung, sắc hương tuôn
Nét trinh nguyên đúc căn nguồn tuổi duyên

Hương thơm đọng một đôi miền
Vườn xuân kín khóa, lối tiên chữa vào???
Ngỏ hồng trần có chiêm bao
Có mang mong ức chốn nào xa xăm.

Anh bao nhiêu tuổi ăn năn!
Buồn hơi tình ái, phận căn tủi sầu
Xác thân nhục nát con tàu
ào hoa còn một mái đầu bạc râm.

Với em ngọc nữ giáng trần
Kết muôn vẻ nét thánh thần trọng cao
Từng con đường mộng căng trào
Môi non nhú sữa, ngọt ngào đầy duyên

Nghe thơm từng hơi thở mềm
Nghe ngon ngọt lắm những miền thịt da.
Với anh cuộc đời phong ba
Gió sương dầm giãi tóc pha mấy màu

Ước mơ mơ ước còn đâu
Còn bao hoài bảo chôn sâu vào lòng!
Với em nữ chúa muôn dân
Với anh một kẻ mọn thần hầu vua!

CHÀO EM CUỐI NGÕ

Xin gởi hồn ta
Về theo cơngió
Đưa em cuối ngõ
Hôn sợi tóc mềm

Để một mai quên
Hình hài 1 thủa
Xa bao dặm đường
Còn thương còn nhớ.

Từ độ gặp nhau
Lòng còn bỡ ngỡ
Chưa biết quen nhau
Sao mình vẫn nhớ

Từng sợi tóc mây
Em hong trong gío
Ta như ngất ngây
Mơ màu má đỏ.

Một nhánh cây gầy
Nâng đôi cánh hạc
Ta khát vòng tay
Đêm làm canh vạc

Nào mắt, nào môi
Em nung gía buốt
Ta ước một lời
Sưởi hồn trủng ướt.

Em vẫn về qua
Hai hàng cổ tự
Đôi bóng cây gầy
Nhìn em tư lự

Ta ngắm dung nhan
Qua hồn thiếu nữ
Lòng thêm ngậm ngùi
Tưởng thời qúa khứ.

Ôi sân trường nầy
Còn bao nhắc nhở
Đôi gót son gầy
Và viên sỏi nhõ.

Những chiều mưa bay
Trên hàng hoa đỏ
Vờn tóc em bay
Dài theo cơn gió.

Còn mãi trong ta
Một hồn cơ khổ
Dáng em hiền hoà
Bờ môi son đỏ

Và mãi thiên thu
Em người tình nhỏ
Lẫn quất hồn ta
Về theo giấc ngủ.

Xin gởi hồn ta
Theo từng cơn gío
Hôn mái tóc mềm
Chào em cuối ngỏ.

TỪ LY

Như con tàu nghĩ ga này
Ngậm ngùi tôi tiéc tháng ngày đi qua
Âm thầm nhưng rất xót xa
Những phiên tàu đến lìa ga nữa chừng
Để làm sót những đường hương
Để sân ga mãi còn vương mắc sầu
Để tôi từ đó bắt đàu
Ngại ngùng với những chuyến tàu bỏ ga.

Là con tàu - vẫn chia xa,
Nhẹ nhàng những tiếng mặn mà yêu thương
Đã ra đi dù đường hương
Quen rồi những bận lòng vương mắc sầu
Từ ly nào sá gì đâu
Vì tôi ví những con tàu hề chi!
Chỉ thương rằng phút từ ly
Sân ga vấn mắc dễ đi không đành
Để dỡ dang chuyến độc hành
Nữa đường mưa bụi tàu loanh quanh về
Lỡ làng ga củ não nề
Tàu tôi lỡ chuyến ê chề lòng ga
Cho thương tiếc đã chia xa!!1

TRỪ TỊCH

Ngồi lật trang lịch cũ
Nghe chừng ta đã già
Mà đời bao vở lỡ
Thương mấy cuộc chúng ta!

Phút trù tịch đêm nay
Ta nghe lòng mặn đắng
Lệ nào còn trên môi
Rượu hồng nào đã cạn.

Ly bôi ơi ly bôi
Người vui xây đời mới
Ta vở lỡ hết rồi
Còn máu mặn trên môi.

Nhấp chén này mừng anh
Cạn ly buồn với bạn
Say đi đễ ta quên
Nuối tiếc gì dĩ vãng!!!

NGẬM NGÙI

Vâng tôi vẫn muốn quên đi
Chôn bao kỷ niệm đã ghi trong đời
Mà bao nhiêu những điệu cười
Với bao câu nói của thời yêu thương
Âm vang đồng vọng canh trường
Đớn đau như những vết thương xé lòng!!!

Ngày xưa - ôi 1 vườn hồng
Người cùng tôi bước hương nồng xiết bao
Những đêm trăng gió lao xao
Lá hôn khẻ lá - hoa chào nhụy hoa
Tâm tình yêu dấu thiết tha
Tôi yêu yêu cả hương hoa của lòng
Với bao âu yếm mặn nồng
Và bao kỷ niệm vườn hồng ngày xưa
Trong tôi thủa đó chưa mờ
Trong tôi ngày cũ - một bờ sông yêu!

Hôm nay gió đã thay chiều
Hương xưa tàn tạ, thương yêu tan rồi
Vườn xưa tràn ngập vàng rơi
Bao nhiêu lá chết đổi dời thời gian
Tôi hôn âu yếm cánh vàng
Nghe như dao cắt, bàng hoàng xót đau!

Nào ai hãy đốt giùm tôi
Một thời qúa khứ để rồi tôi quên
Còn bao đường mới chưa quen
Còn bao dấu tích mun phiền cũng thôi
Chôn vào tận đáy hồn tôi
Còn ôm chi mãi bóng thời vàng son!!!

Bạn ơi đây những sợi buồn
Của lòng tôi đãy đốt luôn cho cùng
Góp tro tàn với tình chung
Tôi đem viết nốt cho cùng tiếng thơ
Để rồi trong mỗi cơn mơ
Tôi ngồi im đợi thời xưa trở về
Dỗ hồn trong những cơn mê
Để còn thấy mng bên lề cuc vui
Vì đây là phút ngậm ngùi!!!!!

TIẾNG HÁT ĐƯA CHÂN

Anh những muốn khi tiếng đàn vừa tắt
Dây thôi run và tay phím cũng ngùng
Còn gì đâu khi lòng ta đã mất
Nhạc nào buồn hơn tiếng hát đưa chân!

Tiếng hát nào đâu
Em van giùm với họ
Tắt đi thôi, tắt giùm hộ nghe em
Vì lòng anh còn rất đổi ưu phiền
Vì hồn anh còn những phút giây điên
Em van họ - hãy tắt giùm anh h

Em hãy coi - kìa những cành soan vở
Rơi đã nhiều - rơi mãi dưới mưa đông
Những cành soan ươm xác ở ngoài đông
Như những mảnh linh hồn anh đang vở!
Em có thương hãy nhặt giùm hạt nhỏ
Của hồn anh vừa rụng xuống đâu đây
Của sợi buồn còn đọng ở trên cây
Có âu yếm em giữ giùm lại đó.
Vì hồn anh, anh sợ rồi chốc nữa
Sẽ nằm im trên màu cỏ xanh dờn
Để người đi người dẫm nát thê lương
Để máu chảy trên những đường đất đỏ.

Khốn khổ thay em
Những mảnh tình gãy nửa
Những mảnh tình dang dở đến hôm nay
Kìa đâu rồi
Em hãy bước lại đây
Nhặt lấy hộ - những hồn thơ đã vỡ,
Nhặt cho anh - gói giùm em đừng sợ
Để tay người đừng nhuốm máu nghe em
Kìa đâu rồi ...
Hãy lẳng lặng mà xem
Những tiếng hát u phiền nào vẫn gọi!

Tắt đi thôi - Nhạc buồn thay người hỡi
Réo rắt gì lời nói tiễn nhau đi
Nhạc nào buồn hơn tiếng hát phân ly!!!

KINH CHIỀU

Chiều nay vào nhà nguyện
Anh không còn nguyện cầu
Thánh cung còn mầu nhiệm
Sao hồn anh nơi đâu

Từng bài kinh người đọc
Anh ngỡ đâu lời khóc
Âm vang và mệt nhọc
Xua hồn anh đi mau.

Ôi thánh đường trang trọng
Sao hồn lại bơ vơ
Lời kinh buồn lạc giọng
Anh ngỡ 1 cơn mơ

Chiều nay vào nhà nguyện
Tìm em đã xa rồi
Hương kinh còn quyến luyến
Trên tràng chuổi Môi Khôi

ÐÊM TIỀN ÐỒN

Đêm nay giữ tiền đồn
Anh nghe lòng cô quạnh
Nhớ phố nhỏ đường đêm
Đèn khuya mờ hiu quạnh

Mùa Xuân như dường đọng
Trên từng nụ hoa rừng
Đêm nay im tiếng súng
Con chim lạc kêu sương.

Anh một mình lặng ngắm
Đêm đen trên rừng sâu
Mà thương về phố thị
Nhớ những ánh đèn màu

Ước bao giờ em nhỉ
Quê hương thôi chiến chinh
Cho Xuân hồng như mng
Trên non nước thanh bình

Đêm nay nơi rừng sâu
Anh một mình vẫn đợi
Nghe hương Xuân ngạt ngào
Trên từng cây cỏ dại.

QUÊ HƯƠNG TÔI

Tôi vẩn nhớ ngày xưa
Một thời thơ ấu củ
Trên quê hương xa mờ
Nửa địa cầu cách trở.

Nước non trong lòng nhỏ
Là những buổi đến trường
Yêu hình hài quê hương
Qua từng câu hát cũ :

À ơi quê tôi đó,
Là một lủy tre xanh
Làng xóm sống yên lành
Trong mái nghèo rơm rạ...

Rồi tuổi thơ từ tạ
Vần vũ tháng ngày qua
Nhìn quê hương xót xa
Trong chiến tranh lửa đạn!

Hai mươi năm vận hạn?
Đất nước chia đôi bờ
Hai mươi năm tuổi thơ
Vùi chôn trong máu lửa.

Nhưng lòng tôi muôn thủa
Vẫn nhớ những tình quê
Bao nhiêu dặm sơn khê
Chiến binh không hề nản.

Những tình yêu lảng mạn
Những hò hẹn một thời
Hạnh phúc nào đầy vơi
Theo chân từng chiến dịch.

Đêm hành quân tìm địch
Qua những trận xông pha
Vì nước hay vì nhà
Trong lòng ai hiểu rỏ.

Quê hương tôi là đó
Những đóm lửa chưa tàn
Màu hỏa châu vọt vàng
Những mồ hoang vắng lặng.

Tang thương và cay đắng
Của thế hệ hai mươi
Ai sinh ra làm người
Không cầu mong hạnh phúc?

Hai mươi năm kết thúc
Tôi làm kẻ lạc loài
Tạm dung ở xứ người
Nghẹn ngào không biết nói!

Tôi muôn đời vẫn nhớ
Quê hương thủa ấu thơ
Thương từng con đường nhỏ
Chiều mưa phùn xa xưa.

MỎI MÒN

Ta ngỡ mùa xuân đã đến đây
Chiều mang hoang lạnh dáng ai gầy
Lơ thơ mấy nụ hoa vừa chớm
Đã toả hương nồng trong sớm mai

Em ở đâu rồi - mấy năm xa
Nơi phương trời lạ biết chăng là
Hồn quê một mảnh tình chân thật
Mỏi mòn trông đợi tháng năm qua.

U- uất lòng tôi chẳng có xuân!
Nhìn xem hoa thắm với hương nồng
Vẫn nghe man mác như hơi lạnh
Những mùi xác lá của chiều đông.

Có ngậm ngùi không - ở phương xa
Những mùa xuân rụng buổi chiều ta,
Cô đơn em có quên thề ước
Một thời yêu dấu của đôi ta.

Tôi ngậm ngùi đi giữa nắng xuân
Nhớ ai ai nhớ chỉ thương thầm
Em ơi có hiểu lòng cô quạnh
Vẫn nhờ rất nhiều trong thâm tâm!

BIỆT LY

Tôi sợ buổi biệt ly
Câu tạ từ không nói
Nhìn người quay bước đi
Mà hồn buồn rã rượi

Rồi một mình tôi về
Lòng còn như thầm nghe
Dư âm nào đồng vọng
Theo từng bước chân đi

Mà dễ mấy ai hay
Biệt ly như men say
Như điệu buồn vời vợi
Ray rứt mãi không thôi.

Rồi người xa dần xa
Không một lần trở lại
Tôi thẩn thờ bước qua
Những tháng ngày hấp hối.

Tôi sợ những biệt ly
Nghẹn ngào không ai nói
Nhìn nhau lòng ngậm ngùi
Bàng hoàng như trăn trối!

(Viết cho vị TMT - KBC 4579)

XUÂN

Rồi đó xuân hồng vẫn về đây
Như bao ngày tháng xót xa thay
Thời gian tuần tự và im lặng
Chôn chết xuân xanh của bao người.

Có phải mùa xuân vẫn như xưa
Để người thiếu nữ tuổi hoa mơ
Vườn hồng đủng đỉnh đôi hài ngọc
Mắt ngước trong xa dạ ngẩn ngơ

Hay là xuânchỉ đến trong thơ
Trong bao văn vẻ hay mong chờ
Nên lòng tôi vẩn ơ hờ đón
Nên chúa xuân về vẫn ngẩn ngơ.

Thương mấy bao người chẳng có xuân
Chẳng xem mai thắm nở ngoài sân
Chẳng nghe hơi hám xuân trong gió
Một đời tăm tối - có đâu xuân!

Rồi đó xuân hồng vẫn về đây
Như bao mùa lá chết trên cây
Không hề hẹn đến - không chờ đợi
Xuân có là xuân của muôn người!!!

HỒN VIỄN XỨ

Tôi thương con đường nhỏ
Vắng lặng giữa chiều về
Như mong đợi người đi
Sớm quay về một lối.

Như lòng tôi còn mãi
Vẫn nhớ chữ nước non
Trong hình dung ví von
Của từng con đường nhỏ

Và quê hương là đó
Những con sông im buồn
Chiều về trên cô thôn
Khói lam mờ lởn vởn

Nhạt nhòa bên xóm vắng
Vàng chảy của hoàng hôn
Văng vẳng tiếng chày con
Nhà ai còn gĩa gạo

Âm buồn như điệu sáo
Của những buổi trưa hè
Như đám trẻ ‘’ à... ê...’’
Theo thầy tập viết chữ.

Trong tôi còn rất rõ
Những bóng dáng ngày xưa
Vui sao mỗi độ mùa
Bồ đong đầy hạt lúa

Mà bây gìơ tất cả
Chỉ còn là dư âm
Ôi hình hài quê hương
Chỉ còn trong tâm tưởng

Ai vui say cuộc sống
Trên chốn lạ xứ người
Tôi thương những nụ cười
Của ngày xưa sót lại.

Quê hương còn mãi mãi
Trong tôi thủa lọt lòng
Tiếng hò ai bên sông
Gọi tôi , hồn viễn xứ.

NHỮNG TẤM BÀI VỊ

Giờ hình như ở quê hương
Vườn xưa đã nở mùi hương huệ vàng
Hoàng- mai và cây ngọc- lan
Đêm đêm đã toả dịu dàng ngoài hiên
Xuân vừa rụng xuống bên thềm
Người đang vui với nỗi niềm xuân sang.

Nhớ ôi là nhớ muôn vàn
Thương ô khăn đóng - áo choàng của cha
Chiếc khăn buộc tóc làm quà
Chị mua năm trước gọi là mừng xuân
Ngày mai chị tròn mười lăm
Mẹ, cha nhìn chị như thầm khen con
Chị như mùa xuân vừa tròn
So bao hương sắc, chị còn hơn hoa
Tưởng là xuân mãi hiền hòa
Ngỡ là cây nụ để mà đơm bông
Đâu ngờ là xuân cuối cùng!
Những tấm linh vị - nghìn trùng biệt nhau!!!

Cha về tận chốn giang đầu
Nước non đã phủ một màu tang thương
Giang sơn 1 nỗi đoạn trường
Nợ nam nhi đó còn hờn núi sông
Nhà ta trả hết tang bồng
Gánh non nước đó đâu còn nợ chi!?

Bây giờ sông núi biệt ly
Con đi trả nợ nam nhi xứ người
Xuân nào cũng vẫn ngậm ngùi!
Chậu mai Chiếu - thuỷ mẹ vùi chưa xong!
Hồn cha ở với núi sông
Trái tim của mẹ sắt son bên người
Chị tìm về chốn nghĩ ngơi
Riêng con đã mất suốt đời núi sông
Đâu còn xuân để mà mong!!!

HẠT MƯA

Ta như hạt mưa
Cuối chiều bỡ ngỡ
Trên con phố buồn
Chảy về cuối ngõ

Để nghe cô đơn
Trên từng ngọn cỏ
Dãu mặt u buồn
Thương dòng lệ đổ.

Mười năm như mơ
Tình nào có tỏ
Dãu mãi trong thơ
Từng trang vở nhỏ.

Ai thương ai giờ
Mà ta vẫn nhớ
Câu hát ơ hờ
Thuyền xa bến đỗ.

Đành thương hạt mưa
Giữa chiều phố cũ
Trên tóc ai xưa
Lấm tùng hạt nhỏ.

Như rồi đâu đó
Còn nghe dư hương
Tình yêu đá mòn
Gọi về trong gió.

Ta như hạt mưa
Trong chiều cổ đô.
Mang nỗi cô đơn
Thương tình muôn thủa.

Nhưng chỉ là mơ
Cho đến thiên thu
Vẫn chỉ là mơ
Những tình chưa tỏ!

CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG

Tôi như chiếc lá cuối cùng
Giữa ngàn thu với muôn trùng núi non
Tiêu sơ nên nỗi héo hon
Và màu diệp lục nào còn nữa đâu.
Gía như em có buổi nào
Sa chân lỡ đến non cao lủng này
Sẽ nghe được tiếng thở dài
Lẫn trong gió núi ở ngoài lủng sâu
Thầm thì như tiếng kinh cầu
Như lời nguyện cuối trong câu sinh thì.
Lỡ mai tôi có ra đi
Trở về với mẹ như khi lọt lòng
Vẫn mong có một tri âm
Dẫu phù vân chốn bụi hồng cũng cam!

Mai ngày gió đổi mùa sang
Vàng rơi rơi hết dương quang thay màu
Ngàn thu còn một cánh nào
Sẽ theo gío cuốn rụng vào nhánh sông
Lá trôi theo nước xuôi giòng
Để về với biển như dòng luân lưu
Phù vân còn nghĩa gì đâu!

ĐỢI CHỜ

Vâng tôi cũng muốn quên đi
Chôn bao dấu tích cuồng si thủa nào
Đời như một giấc chiêm bao
Ngày mai ai biết ra sao đâu mà
Còn bao nhiêu cuộc can qua
Còn bao nước mắt mặn mà xin đem
Dành cho 1 cuộc tình bền
Dành cho tơ tóc môi mềm mai sau !
Ngàn thu lá đã thay màu
Nước trôi đi mất, dòng sầu khuất che!

Kìa như chừng tôi vừa nghe
Đâu đây tiếng Cuốc gọi hè bước sang
Cuốc kêu ai oán gọi đàn
Âm hao cứ tưởng lời than vản người
Nảo nùng thay hỡi những lời
Đau lòng biết mấy một thời dở dang!

Hôm nay thu cũng vừa sang
Nghe trong hiu hắt tiếng vàng vừa rơi
Nắng hanh ửng cuối chân trời
Bên chiều quạnh qụe nhớ lời nhau xưa
Bổng nghe trong gío mơ hồ
Lời ai vẫn hẹn - Đợi chờ một mai!
Cố vui dấu tiếng thở dài
Ngày mai... nếu có - tôi nài hề chi !!!

VỊNH

Nay luận anh hùng - mai luận gian
Nay công - mai tội - sử đôi hàng
Sự thế đổi dời công - với tội
Anh hùng há dễ sợ gian nan.

























































Free Web Hosting