1.
Rồi nắng chín đỏ hồng,
Thinh-không mây xám phủ
Tay gầy cây giá buốt,
2.
Linh hồn ta rã rượi
3.
Cây nảy chồi xanh ngát,
Hoa thắm sắc huy hoàng,
Chim ca... lời dịu ngọt,
Nắng ngây ngất mật ong.
Hoa phai tàn nhan sắc,
Chim ngưng...dứt đàn ca,
Hồn phượng rơi tan tác.
Nắng quái...Hồn tà huy,
Gió ru cây ủ rũ,
Sầu tiễn lá vàng đi.
Tuyết hàn lất phất bay,
Gió đông sênh-phách lạc,
Di điểu... chừ về đâu ?
Tựa bên thềm đê vắng,
Ta đếm nhịp thời gian,
Hỏi Quạ Già: Bao tuổi,
Ngả màu tóc lại xanh?
Theo từng phách chu luân.
Bước ưu phiền thêm mỏi,
Chìm sâu gót trầm luân!
Này Diotima,
Thang Thông-Tuệ còn không?
Xin Nàng cho ta mượn;
Ta muốn bước lên cao,
Ngưỡng trông thần Mỹ-Lệ,
Và tuyệt cùng Chân-Lý,
Và Ngôi Thiện chí cao,
Ðể hồn ta bay bổng
Trong Hạnh-Phúc vô cùng!