có lần từ Mỹ về Phan Thiết
đang lúc ngã ngiêng cười ngặt nghẽo
ra ngó, gặp anh người hát dạo
hăm mấy năm sầu, bao biển lệ
anh hát toàn bài chinh chiến cũ
tàn tiệc mỗi người trôi một nẽo
nhân có bạn từ Phan Thiết tới,
buổi đó vì đời làm lính trận
nếu có thể tịnh tâm đời trốn lánh
nếu có thể thay người như thay aó
nếu có thể nồng nàn, yêu mơ ước
nếu có thể vì đời mà đắm đuối
nhưng trời ơi làm gì ngăn được gió ?
người chắc giờ đây chẳng nhớ chi ?
lang thang mòn khắp những phương buồn
trời đất miên man khuất biển khơi
bên kia bến củ nối cầu sương
biển có dạt về đất mẹ không ?
CHUYỆN NGƯỜI THƯƠNG BINH
theo bạn nhậu chơi tận Phú Long
bửa tiệc nhà giàu đầy rượu thịt
đời vui như lạc cảnh tiên bồng
bổng ai vừa trổi khúc ly ca
thêm đờn vọng cổ hờn,than,oán
não nuột trời ơi, nước mắt hoà
cụt chân, mù mắt, lết xe lăn
phong trần nhuộm bạc đời trai trẻ
nhưng nét nam nhân vẫn khắc hằn
mà anh vẫn giữ aó hoa rừng
chiến y chằng chịt trăm lần vá
bạc phếch, đoạn trường lắm thãm thương
điệu ru nước mắt, nát tim người
hò, xề, sang, xứ như oà thét
khiến kẽ vong gia cũng tã tơi
loạn ly đời thế, mấy ai vui ?
tôi về xứ lạ làm bồi Mỹ
quên chuyện long đong, khóc lẫn cười
hỏi tin người hát dạo thưong binh
mới hay anh đã ôm đàn chết
giữa một đêm mưa trước mái đình
tàn cơn lửa loạn chịu thương đau
nay trơ nấm đât hoang vô chủ
định mệnh gì đâu quá nghẹn ngào.
NẾU CÓ THỂ
nếu có thể được đầu thai lần nữa
xin ơn trên cho tôi chọn Việt Nam
một quê hương đầy khổ lụy hờn căm
nhưng dũng liệt muôn phương trời kiêu hãnh
xin vò viên em cất kỷ trong hồn
để riêng mình ôm ký ức thãm đơn
lắng từng giọt thở dài từ hư aỏ
xin cho tôi trở lại chốn trường yêu
để cười vui phá phách sáng qua chiều
mà trọn kiếp không bao giờ có được
những lỗi lầm xin gánh chịu đau thương
để cùng em mở cánh cửa đoạn trường
đem nhốt hết hận hờn thời tuổi dại
những trang thơ hạnh phúc mãi trăm chiều
bơi trong nắng cho hết lạnh cô liêu
đốt rừng buồn cho trăng vàng rực rỡ
hai tay sao chận nổi bảo muôn phương
để trăng chìm khóc ngất giữa trời sương
lại lần nữa tôi ngẩn ngơ hoá đá
LƯU VONG ĐỜI KHÁC GÌ HOA DẠI
ai đem định mệnh chắn ngang cầu ?
cho buổi tàn thu lã ngọn sầu
đã biết buồn vui là huyển hoặc
mà sao ngấn lệ suốt canh thâu
nhưng thôi vương vấn để làm gì
tâm tư hai lối nhầu thương hận
oà khóc từng trang chữ biệt ly
thơ viết nghìn câu, nghẹn vạn cơn
cuối ngõ vô thường cười ngặt ngh4o
chỉ còn nhớ thuở vó câu dồn
nghiên bầu hòa lệ với men đời
quẩn quanh tìm bóng mời say tỉnh
mà tưởng cùng ai sónh sánh đôi
thuở đó mình chung một lối đường
nay một bóng đời sầu cổ độ
biết đâu mà gởi gió thương vương
cho ta ký thác nắm tàn xương
lưu vong đời khác gì hoa dại
mưa gió dập vùi khắp bến sông ...
Mường Giang
XB 9-25-02